Có khi ông dùng nha phiến cho dễ ngủ. Rồi khi đọc cuốn Quẳng gánh lo đi, tôi thấy hết ưu tư, nhẹ hẳn người. Bạn có thể tưởng tượng một người đi bắt tay những anh phu vác, tỏ lòng thương hại những người làm trong bếp nóng như thiêu và khen chó của người, bạn có thể tưởng tượng được người như vậy mà chán chường hoặc ưu tư và bị bệnh thần kinh được không? Tất nhiên là không.
Chắc bạn tự nhủ: Nhưng chuyện đó có chi lạ lùng đâu? Nếu gặp hai đứa trẻ mồ côi đêm Giáng sinh, thì ta cũng thương chúng được; nếu ở Trân Châu nảng, ta cũng vui vẻ làm như Margaret Taylor Yates rồi. Ông bực bội vì những đốm mờ mờ nó đi qua con ngươi ông, làm ông hết còn trông rõ, nhưng khi cái đốm lớn nhất vừa qua khỏi, ông nói: "A! ông nội lại tới. Bạn làm công cho gia đình của bạn, tại sao không theo cách ấy?
Sách bán vẫn không được thật chạy. Nhưng nếu chúng ta không làm từng việc một, chậm chạp, đều đều như những hột cát chui qua cái cổ đồng hồ kia thì chắc chắn là cơ thể và tinh thần ta hư hại mất". Ta không tin ta là một người hoàn toàn, ta nên noi gương E.
Đặt ra lệ: hễ bạn nào bắt gặp ta không theo đúng những quy tắc trong sách thì phải nộp người đó 10 đồng. Vì số tiền lưng mang được theo quá ít ỏi, ông đành phải tìm việc làm. Rồi nói với hàm răng, mắt, tay, chân: "Duỗi ra".
Tôi còn mê mải với một lý tưởng đang giá gấp ngàn lần thể chất tôi. Cho đến năm 1944, ông chết lúc làm Hội trưởng công ty Boeing, một công ty sản xuất những pháo đài bay đã giúp ta thắng trận! Bốn tháng sau tôi cưới nhà tôi, chính người mà trước kia tôi sợ cưới không được, chung tôi bây giờ có năm cháu, gia đình vui vẻ.
Ông mê man nằm trên sàn. Ta tự chỉ trích và nghiêm khắc với ta đi. Tôi nắm chặt và quay mạnh quả nắm rồi bước vào, tiến thẳng lại người đó mà ưởn ngực, quả quyết, trang trọng, tươi cười chào: "Kính ông Smith, tôi là John R.
Ngày nay, bà tự tin, vui vẻ và khoẻ mạnh lắm. La Rochefoucould nói: "Kẻ thù của ta xét ta đúng hơn tự ta xét ta". Mười phần chắc chìm hết năm.
Sao bạn không dùng ngay bây giờ thuật của Galen Lithchfield để giải quyết một trong những nỗi lo lắng của bạn đi, mà tự hỏi những câu sau này: Lòng biết ơn thì như bông hồng, phải trồng trọt, tưới bón, nâng niu, nắng che gió chống. Ông trả lời, lúc đầu, ai hơi chỉ trích là ông phải nghĩ ngợi ngay.
Ngủ năm phút cũng có thể làm con người tránh mệt mỏi. Gilbert và Sullivan đã mua hớ chiếc còi của mình. Nhưng tôi lại quá lố, hoá mất cả tự nhiên.
Ông biết nếu để thất vọng đè bẹo thì ông thành một người vô ích, vô ích cho cả chủ nợ của ông nữa. Bà hãy ngồi thẳng tắp trên ghế như một pho tượng Ai Cập hai bàn tay úp xuống hai đùi. Ví dụ anh có phải đóng cửa đi nữa, thì đã sao chưa? Anh sẽ mở lại khi có công việc.