Cậu hãy thắng yên cương cho hai con lạc đà khỏe nhất, chú ý buộc theo những túi da lớn đựng nước và những túi lương thực cho cẩn thận. Nói xong, ông Algamish lại nhìn thẳng vào mắt tôi và không nói thêm gì nữa. Những tấm thẻ đất sét này có kích thước khoảng 15cm x 20 cm, dày 2 cm – 3 cm.
- Một khởi đầu hay đấy! – Arkad ủng hộ. Với kỹ năng điêu luyện và tinh thần hăng hái làm việc, tôi đã được trả tiền công cao hơn mà không cần phải đến gặp ông chủ để đòi tăng lương. - Dabasir, cậu có linh hồn của một người tự do, hay linh hồn của một kẻ nô lệ?
- Một người khác lên tiếng – Tôi là người Syri. - Ngay vào ngày hôm nay chứ? – Kobbi gợi ý. Hai tai của tôi chắc hẳn đã nghe nhầm đấy chứ, phải không anh Rodan?
Nhưng thật ra nếu chúng ta không chiến thắng được bản tính ù lì, trì trệ của bản thân, thì chúng ta không thể đạt được những thành công và trở nên giàu có. Nhà vua bảo với ông chủ đi xây dựng một con kênh lớn, nên sai tao đi mua thêm các nô lệ để về làm cho nhanh. - Thì sau một thời gian cái giỏ sẽ đựng đầy trứng.
Đây chính là phương thức chữa trị thứ tư có tầm quan trọng rất lớn trong việc làm giàu. Bắt đầu từ một số vốn nhỏ, tôi đã mở rộng vốn cho vay và cho nhiều người vay. Sau khóa học, theo tôi nghĩ trước hết mỗi người nên vận dụng kiến thức này để xây dựng sự nghiệp giàu có cho mình, sau đó mới có thể dạy lại cho những người khác.
Công việc đã chứng tỏ nó là người bạn tốt nhất của ông. Theo cách thức như thế, Arkad lần lượt tìm hiểu từng người đang làm nghề gì và thu nhập của họ ra sao. - Ông không nên lệ thuộc vào ông chủ của ông mãi như thế.
Để có được một đồng bạc là cả một thời gian dài. Cho đến bây giờ tôi đã sở hữu được một trang trại gia súc có số lượng lên tới ngàn con. Ngay ngày mai, con hãy tới gặp và thương lượng với anh ta để góp một phần mười số tiền kiếm được của con vào kế hoạch ấy.
- Cái gì? – Kobbi hết sức ngạc nhiên kêu lên. Con thấy mình là người thật diễm phúc đã được cha truyền thụ cho những kinh nghiệm quý báu ấy: Tôi ngồi dậy và ngơ ngác nhìn chung quanh.
Ông ấy có ấn tượng ngay với thái độ đầy thiện chí của ông và bắt đầu thương lượng với người buôn nô lệ. Ngay lập tức, người nô lệ mang vào ba túi da rất nặng. Bởi vì, công việc là người bạn tốt nhất mà tôi từng biết.
Theo tôi nhận thấy, khắp xứ Nineveh này không gom đủ số lượng đồng để đúc cổng và nhà vua cũng chưa hề nghĩ đến điều này. Điều đó không những mang lại cho anh một cuộc sống no đủ, mà anh còn có thể nhờ đó mà chuộc lại cuộc đời tự do của mình đấy. Tôi cũng không thể tự bằng lòng, cho phép mình ăn mặc xoàng xĩnh và ăn những món chỉ cốt sống qua ngày.