Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.
Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi. Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con.
Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội. Trong mắt họ, bạn là một cậu chàng hơi trẻ con, thật thà và vui tính. Ông bảo: Em nói tiếp đi.
Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời. Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi.
Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về. Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.
Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ. Có lẽ vì tôi vừa ngáp. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ.
Nên không ai có lỗi. Còn quá nhiều điều để viết. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.
Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi. Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi.
Sáng nay em đi làm không rõ cháu có học không. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện.
Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ.