Ông suy nghĩ và suy nghĩ về định đề sao cho nó đủ rõ về tính khách quan và sự chân tình. Câu chuyện thứ hai về một cơ sở sản xuất tủ sắt. RobertSobel trong Thomas Watson Sr: IBM and the Com-puter Revolution, 1981, cho biết trong một buổi phỏng vấn vào năm 1952, Watson là người bán hàng giỏi nhất miền Đông nước Mỹ của NCR với mức lương 100 đôla một tuần.
Giờ đây, IBM chỉ cần cải tiến cho phù hợp với thị trường dân sự, thay vì đem vứt chúng đi. Chưa biết bán hàng, Watson thường nói với Range: Tôi không giành được bất kỳ đơn hàng nào nhưng tôi bao quát được công việc kinh doanh của tôi, thì ông này gầm lên: Đừng bao giờ đến và nói với tôi về tầm bao quát. nhầm tưởng đó là hậu quả của cuộc chống đối lại cha từ Tom.
Thiệt hại khoảng 30 tỉ đôla. Những ai ưa thích kỹ năng và ứng dụng nghệ thuật quản trị có lẽ chờ đợi nhiều từ câu chuyện Watson làm ra gã khổng lồ của thế giới như Time đã gọi IBM vào năm 1982. Một năm sau khi Watson qua đời, tức năm 1957, tinh thần của Watson thể hiện ngay trong quyết định của con trai.
Nhưng rồi cuộc chiến quá lớn và ông quyết định mua thêm đất để xây thêm nhà máy sản xuất vũ khí phục vụ cuộc chiến. Maney có cơ hội phi thường là tìm thấy cuộn băng nửa thể kỷ đó. Trở về từ chiến tranh, Tom một lần nữa đã nhận ra nhanh chóng rằng, tương lai của IBM lệ thuộc vào máy tính điện tử, chứ không phải là những máy lập bảng có từ thế kỷ XIX.
Những gì Time vừa kể trong bài viết vinh danh một trong một trăm người ảnh hưởng lên thế giới cho biết ngày khởi đầu mà Tom Watson thực sự kế nghiệp Thomas Watson. Nhiều doanh nhân Mỹ đã trả lại huy chương ngay khi Hitle tiến hành chiến tranh. Nó là một tư tưởng: Bạn dùng thời gian như thế nào thì thời gian sẽ làm ra bạn như vậy.
Trong tự truyện của mình, Tom đã mô tả mười năm làm việc với cha là quãng thời gian dày đặc những cuộc xung đột. Tiền bạc đã không thể cứu giúp được bà cụ khỏi bệnh bắt đầu sau lễ Giáng sinh năm đó. Tommy có một chỗ ngồi trong mười hai chỗ như vậy, vây quanh một cái lò sưởi.
Tom Watson không bao giờ ngại những cuộc xung đột, thậm chí ông còn gọi những cuộc tranh luận với cha mình về những vấn đề như tài chính là những cuộc chiến hoang dã, thô bạo và không thể cưỡng lại được. Tinh thần mạo hiểm của Watson đã được ghi chép ít nhất ba lần mạo hiểm trong đời quản trị của ông. Ông đã tuyển dụng những chuyên gia điện tử, mời những người đứng đầu như ông John von Neuman - người đi tiên phong trong lĩnh vực máy tính về công ty để truyền đạt lại cho các kỹ sư và các nhà nghiên cứu khoa học của mình.
Những lúc lãng quên mục tiêu giúp khách hàng là lúc IBM gặp khó khăn. Chi tiết trùng hợp rõ nhất là Ollila tạo ra Club 10 để tôn vinh những cá nhân xuất sắc có 10 sáng kiến hay phát minh cho tập đoàn, thì nửa thế kỷ trước Watson đã lập ra Club 100% để tôn vinh những nhà bán hàng xuất sắc. Khách hàng đang chờ đợi có một ai đó kết hợp những công nghệ phức tạp lại với nhau (để tạo
Thị trường mất một nửa không chỉ cho thấy công ty đang thua trên biểu đồ doanh số mà nguy hiểm hơn, chính là năng lực dẫn đầu, tư chất đổi mới của nó đang dần mất đi. Cũng có khi chúng được gọi là trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp. IBM của Watson vẫn là một doanh nghiệp trung bình, xét về quy mô quốc tế.
Việc mất một nửa thị trường này đánh một đòn đau vào niềm tự hào số một của IBM, đó chính là khả năng Lần này ông thắng tuyệt đối. Phải chăng Watson đã sai lầm? Ông đã ứng xử như thế nào sau đó?