Ta phân phát hạnh phúc tức là nhận được hạnh phúc vậy. Nhờ dạy người lớn trong 35 năm, tôi biết rằng đàn ông và đàn bà có thể diệt ưu phiền, sợ sệt cùng nhiều chứng bệnh và có thể thay đổi hẳn đời họ đi bằng cách thay đổi tư tưởng trong đầu. Ông hiểu rằng nếu không bỏ được ba tật ấy, không thể thành công lớn.
Ông ta hỏi: "Vậy giấy tờ về những việc bỏ dở, bác sĩ để đâu?". Thần kinh họ đương bị kích thích dữ". Tôi còn sắp chỉ cho bạn một bí quyết nữa.
Thế mà cho tới khi tôi 14 tuổi, không bao giờ tôi được một đôi giày cao su. Bởi vậy tôi chẳng hề cản. Bây giờ các tôi đều trưởng thành, và tôi đã có ba đứa cháu ngộ nghĩnh dễ thương.
Tôi tự hỏi tại sao tiếng nọ thì ghét, tiếng này thì ưa? Về nhà, tôi tự nhủ: "Tiếng máy sưởi cũng tương tự tiếng củi nổ lạch tạch, mà tiếng này ta thấy vui tai, thì ta hãy đi ngủ và đừng bực tức về tiếng máy sưởi nữa". Hết lo thì thôi tôi cũng hết mệt, ăn được và lên cân. Mười phần chắc chìm hết năm.
Tính cả thẹn của tôi thành bệnh. Muốn đọc, bà dùng những sách in chữ thật lớn, dí sát đến mắt. Vậy sao bạn không dùng bốn câu hỏi của ông để giải quyết nỗi khó khăn trong việc làm ăn của bạn? Nó sẽ giúp bạn trừ được 50% nỗi lo.
Chỉ trong vài năm được làm hội trưởng Công ty. Câu ấy đã phá tan 90 phần trăm nỗi lo của tôi và làm cho đời tôi trong 20 năm nay bình tĩnh không ngờ. Nhưng nếu Andrew sống lại sau khi chết ít lâu, ông sẽ bất bình thấy người bà con đó thoá mạ ông.
Có lần Bernard Shaw nói: "Dạy người ta thì người ta không bao giờ đọc hết". WilliamS, hội trưởng công ty xe lửa miền Chicago và Tây Bắc khuyên: "Đừng để giấy má chất đống trên bàn, chỉ để những giấy cần cho công việc đương làm. Chúng ta cần cảm tưởng rằng có một quyền lực nào đó mạnh hơn ta, che chở cho ta tới sáng.
Tuy bà đã có nhiều cháu nội, trông bà chỉ vào trạc bốn mươi. Hồi ấy tôi là giám đốc một công ty bảo hiểm nhân mạng ở đó. Link, giám đốc sở Tâm Lý ở Nữu Ước viết: "Theo tôi, trong thời hiện đại, không có phát minh về tâm lý nào quan trọng bằng sự chứng minh rằng khoa học hy sinh và có kỷ luật là hai đức tính cần thiết cho sự thành công và hạnh phúc của ta".
Ông viết: "Con người chúng ta bây giờ so với con người mà chúng ta có thể thành được, khác nhau xa, cũng như người mơ ngủ so với người thức tỉnh vậy. Ba chục năm qua, anh Sam Vauclain thành Hội trưởng công ty đóng đầu máy xe lửa Baldwin. Tôi quen một người đàn bà ở Nũu Ước lúc nào cùng phản nàn về cảnh cô độc.
"Kinh nghiệm ấy giúp tôi phát giác được một cách làm cho tôi và những người khác sung sướng cũng như trái táo trên cây rớt xuống giúp Newton kiếm được luật hấp dẫn của vạn vật. Lúc ngồi ôn lại những hành vi trong tuần, tôi thường thấy khổ sở lắm. Cả tá "Nam tử" đương tìm chân lý đó.