Xin bạn nghe chuyện nhà viết tiểu thuyết Hall Caine. Adoo, ông này thấy vui thích bội phần và kể lại như vầy: Khi ông Chamberlain chỉ cho ông xong rồi, Tổng thống quay lại nói: "Ông Chamberlain, Hội đồng Ngân hàng liên bang đang đợi tôi từ nửa giờ rồi; xin kiếu ông, tôi phải đi mới được.
Vậy muốn có hạnh phúc gia đình, quy tắc thứ hai là: "Bạn trăm năm của ta ra sao, ta chịu làm vậy, đừng có ý sửa đổi làm chi" Franklin đã khuất một trăm rưỡi năm rồi mà triết lý của ông vẫn còn có những kết quả dị thường. Vậy nếu bạn muốn được thương mến, xin nhớ quy tắc thứ hai này:
Câu chuyện đó, ba chục năm sau, nghĩa là mới đây, bác sĩ A. Nếu tôi đã thành công được chút nào, toàn là do công của nàng vậy". Một người trung bình được vui vẻ trong gia đình còn sướng gấp trăm một vị thiên tài phải sống cảnh cô độc.
Tôi ngoan ngoãn hứa sẽ vâng lời. Rồi thì con chạy lên cầu thang. Thiên hạ sẽ ngủ gục mất.
Người da đen làm bồi phòng cho ông, viết một cuốn sách nói về đời tư ông, trong đó có câu chuyện lý thú này: Tối, nó ngủ trên một gác thượng ghê tởm, sát mái nhà, cùng với bọn du côn cặn bã của thành Luân Đôn. Ngoài ra, không có cách nào khác.
Đó là cơ hội tối hậu để được mối hàng hay không. Ông ngắm nghía từng bộ phận nhỏ một, từ nệm ngồi cho tới cái khóa cửa, tới thùng xe, nhất là những chi tiết nào do ông Chamberlain sáng tạo cho tiện lợi, thì ông cứ muốn ghi nhớ lấy và chỉ cho bà Tổng thống, cho nữ Bộ trưởng lao động Perkins và cô thư ký riêng của ông. Khi chúng tôi lại ngồi trên một chiếc ghế dài, bà ta cho hay rằng mới ở châu Phi về với chồng bà.
Lần đầu tiên trong đời tôi, tôi tự buộc tội tôi - mà thú vị chứ! Tôi tiếp: Và bây giờ trong cảnh về già buồn tẻ cô độc, bà khát khao chút lòng thương, chút ấm áp trong lòng và ít lời thán phục mà không có kẻ nào biết làm vừa lòng bà hết. Ông nói: "Người nào đã muốn tu thân tự tiến, không phí thì giờ cãi vã nhau.
Những lời tôi khen làm cho thầy cao lên được vài phân. Bà Georgette Leblanc đã khen chị Marie và lời khen đó đã thay đổi hẳn người đàn bà đó. Trong cột "Lợi", tôi biên mấy chữ này: "Phòng khiêu vũ sẽ trống" và tôi bàn miệng thêm: "Như vậy ông có thể sẽ cho mướn để khiêu vũ hay hội họp.
Dorothy Dix còn nói: "Sự thực hiển nhiên nhất, nhưng ngược đời nhất, chính là chỉ có người trong nhà, thân cận nhất mới nói với ta những lời nhỏ mọn, tục tằn, độc ác nhất". Bức thư đó, ông giữ trên ba mươi năm và đưa tôi coi khi ông lại nghe lớp giảng của tôi. Tranh biện không phá tan được sự hiểu lầm.
Hai ngày sau, ông chủ nhiệm tờ Boston Herald viết thư trả lời ông B. Vậy bạn có lý hay vô lý rốt cuộc cũng vậy! Gió nói: "Tôi sẽ làm cho anh thấy rằng tôi mạnh hơn anh.