"Kính ông, Nhận được thư ngày 11 tháng này của Ông, tôi đội ơn Ông lắm. Các bạn đọc tới đây đã nhiều rồi. Khuyến khích họ nói về họ.
Những cuộc gây lộn đó làm cho tính tình hóa ra khó chịu và làm mất sự tự chủ đi. Nếu những tín ngưỡng của bạn không cho bạn thờ con bò hay con rắn, chỉ do bạn không sanh trưởng trong một gia đình ấn Độ, trên bờ con sông Brahmapoutra. Trước khi tới thăm ông, tôi tình cờ được hay rằng ông mới ký một tấm chi phiếu một triệu mỹ kim, rồi sau khi hủy bỏ đi, vì không cần xài tới, ông đem đóng khung lại, giữ làm kỷ niệm một vật hiếm có.
Nhưng lâu dần quen nghề, lòng hoan hỉ tiêu tan. Mà nếu một trăm bức được mười bức trả lời thì ông phải cho là một sự lạ. Mà chính nụ cười quyến rũ của ông lại là khả năng khả ái nhất.
Vậy bạn muốn cho người khác theo ý bạn, xin bạn đừng quên quy tắc thứ tư: "Nên ôn tồn, ngọt ngào, không nên xẵng". Rồi một buổi chiều, mới leo lên ngọn một gò nhỏ, tôi hoảng lên vì thình lình thấy tượng trưng của luật pháp nghiêm khắc là chú hiến binh bữa nọ, lần này cưỡi con ngựa hồng, mà con Rex của tôi thì chạy thẳng tới chú ta. "Bryan thất ý lắm, khi ông hay tin rằng tôi được Tổng thống giao phó cho sứ mệnh mà ông ao ước".
Nét mặt ông Pullman tươi hẳn lên, rồi ông mời: "Ông vô phòng tôi. Hồi đó ông Eastman xây một âm nhạc học đường và một nhà hát để báo hiếu cho mẹ. Có lắm lần bà đạp cửa vô thư viện của ông để chửi ông nữa.
Các bạn chịu giúp tôi không? Chiều nay các bạn có chịu viết cho tôi ít hàng thành thực chỉ cho tôi cách phải làm sao để sửa mình không? Tôi sẽ hết sức tu tỉnh lại". Nhưng rầy rà thay, ông S. "Đừng gây với ai hết".
Phương pháp đó không mới mẻ gì. Nếu người chồng nào cũng đỗi đãi với vợ cách đó thì đâu có nhiều vụ ly dị như vậy? Bạn có muốn biết làm sao cho một người đàn bà mê bạn không? Cái đó mới tài! Không phải bí quyết của tôi đâu, mà của bà Dorothy Dix. Vậy bạn muốn cho người khác theo ý bạn, xin bạn đừng quên quy tắc thứ tư: "Nên ôn tồn, ngọt ngào, không nên xẵng".
Hamilton và ông Keneth Macgowan viết. Người này thiệt thạo nghề, ông làm cho một khách hàng đương thịnh nộ hóa ra hài lòng. Trăm năm nữa, bạn và tôi đều không còn nữa và chẳng ai còn nhớ tới chúng ta cả.
Chúng ta nên nhớ rằng bạn thân của chúng ta thích nói về những tài năng của họ hơn là thích nghe ta kể những tài năng của ta. Hạnh phúc của ta không do ngoại vật đem tới mà tự tâm ta phát khởi. Tất cả thuật của ông - mà bây giờ người ta gọi là "phương pháp của Socrate" - là đặt những câu vấn làm sao cho kẻ đối thủ chỉ có thể đáp "có" được thôi.
Ông xin một ân huệ, một ân huệ mà người kia vui lòng cho, vì xin như vậy là tỏ ra một cách khéo léo rằng ông khâm phục người đó có tài cao học rộng. Mà ta lại quên điều đó, có khi không biết tới nữa. Mới rồi, trong tờ báo New york Herald Tribune, một hãng nọ có đăng quảng cáo cần một người có tài năng và kinh nghiệm đặc biệt.