Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không?
Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Nàng bảo: Hãy đặt tay em lên ngực anh. Chứ trước đây thì um nhà rồi.
Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ. Màu xanh của bể bơi. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy.
Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn. Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp. Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ.
Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn. Bảo keo xịt tóc miễn phí. Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng.
Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai. Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét. Để chỉ ra chúng ta đều khổ.
Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí. Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác.
Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư.
Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể. Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó. Thảo nào mà người ta khát hiện sinh.
Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch. Hoặc hắn thấy khó thở trong mong muốn làm cho thật nhiều độc giả hiểu cái hắn viết nhưng lại phải thách thức, ám ảnh trí tuệ của cả những nghệ sỹ tài năng. Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ.