Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy. Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình.
Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy. Thật lòng, tôi muốn khóc. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái.
Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Để trẻ con bớt dần phải khóc. Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái.
Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Không gì tự nhiên mất đi. Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội.
Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên. Nhà văn nhìn vào mắt nàng. Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi.
Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn:
Phải tập trung vào học. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một.
Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa. Nhưng mà này không được bi quan.
Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh). Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn. Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi.
Bụi làm xỉn đi con đường nhựa xanh mới coóng. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được.