Trong khi Fortune gọi Tom là nhà tư bản thành công nhất thế giới vào năm 1986, thì Nhà Trắng trao cho Tom Huân Nhưng sự thật là ông cũng không biết gì về máy tính. Có điều là Watson chưa đưa IBM trở thành tập đoàn đa quốc gia như chữ I (international) trong cái tên mà ông đặt cho nó.
Watson ở Endicott nói ngược lại. Không khó để biết vì sao Watson nhấn mạnh như vậy. Ai đã đưa Tom đến IBM? Không phải là Watson.
Matt Haig nhận định trong Brand Royalty How the worlds top 100 brands thrive & survive: Bằng chứng tham vọng của Watson là quyết định đặt tên lại cho công ty là International Business Ma- chines, tuy lúc đó thị trường của nó chỉ gói gọn trong lãnh thổ nước Mỹ. Trở về từ chiến tranh, Tom một lần nữa đã nhận ra nhanh chóng rằng, tương lai của IBM lệ thuộc vào máy tính điện tử, chứ không phải là những máy lập bảng có từ thế kỷ XIX. Không bao giờ uống rượu trong khi làm việc, đó là bài học kinh doanh đầu tiên và bất di bất dịch của huyền thoại Thomas Watson.
Tổng thống Mỹ Dwight Eisenhower phát đi thông điệp trên báo chí: Thomas Watson ra đi, đất nước mất đi một người Mỹ thật sự cao thượng, một nhà công nghiệp, một công dân tốt và đầy tính nhân văn; tôi mất đi một người bạn tốt mà lời khuyên của ông luôn luôn thể hiện sự quan tâm sâu sắc đến tất cả mọi người. Nhưng Watson bất ngờ khi biết rằng ngay vào thời điểm đó, Đại học Pensylvania cho ra đời cỗ máy tương tự, máy tích hợp điện tử số - Electronic Numberial Integator and Computer. Khi sử dụng IBM, khách hàng bao giờ cũng có sự nể phục lẫn tự hào.
Năm 1943, cỗ máy khổng lồ to bằng căn phòng hoàn thành với tên gọi là Mark I. Vết thương đó không phải là khoản lỗ nặng nề mà là công ty đã xa rời triết lý kinh doanh của nó. Lý do không đơn thuần là các bộ phận kia thua lỗ mà vì ông nhận ra rằng xử lý dữ liệu là một ngành có triển vọng, lúc này nó chỉ mới bắt đầu.
Những bộ trang phục lịch sự chính là một ví dụ trực quan nhất cho văn hóa khác biệt của IBM, vào thời kỳ của Watson. Ông cẩn thận định nghĩa con người ở đây là những cá nhân vui buồn sướng khổ chứ không phải là con người tập thể hay con người công cụ để kinh doanh. Kết quả là, như Time ngày 7.
Nhưng Tom không rời đi nơi khác dù đã từng trầm uất, căng thẳng và chán chường. Ngay cả Maney, người đã bỏ ra nhiều năm để độc quyền khảo cứu kho tư liệu về Watson, cũng chỉ có thể đặt câu hỏi tại sao ông lại hào hứng làm việc đó? mà không thể đưa ra bằng chứng trả lời, ngoài suy đoán một người tầm cỡ như Patterson đã ra lệnh thì Watson thấy không có gì phải băn khoăn. Nó đủ chỗ cho tất cả họ ở đó.
phòng trước mặt họ vẫn chạy không nhiều hơn, không ít hơn. Time thì dựa trên thực tế lịch sử mà đánh giá. Có một công ty đã chế tạo ra máy đánh chữ điện tử bằng nhựa tổng hợp.
Trong các hành lang của tổng hành dinh tập đoàn này thỉnh thoảng người ta thấy có ai đó chơi piano ngẫu hứng. Hãy nghe Tom tâm sự với con gái của ông, Lucinda Watson cháu nội của nhà sáng lập IBM: Cha gia nhập không quân khi chiến tranh (Thế giới lần thứ hai - NV) đã kết thúc và quyết định trở thành một phi công nhưng ông của con không đồng ý. Một vị CEO đủ sức trong trường hợp này có nghĩa phải là một nhà chuyên nghiệp am tường cách vận hành một tập đoàn có mặt trên
Ông đã sửa sai điều đó. Điều này có một phần sự thật không chỉ ở Việt Nam mà nhiều nơi trên thế giới, không chỉ tồn tại trong thời đại này mà ở trong bất cứ thời đại nào trước đây (và có lẽ còn nữa trong ngày mai). Sau năm giờ hành trình, đoàn tàu IBM dừng lại tại một bãi đất trống của khu nhà máy IBM ở Endicott.