Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia. Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả. Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch.
Họ biểu trưng cho chính họ. Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ.
Thất vọng, tụt giá rồi. Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Đó là mong muốn của cá nhân bạn.
Và cũng thật dễ hiểu. Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ. Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa.
Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. Khi mà đã lớn đầu cả rồi.
Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc. Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan.
Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao. Nhưng cho bạn nghỉ tí đã.
Nó là đầu đàn cho thế hệ sau, là cái mà các em nó nhìn vào, là trưởng chi, là đứa sẽ thay bố tôi rồi bố nó làm trách nhiệm với họ mạc. Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi. Bác ta không tin đâu.
Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình. Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm.
Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm.