Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào.
Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài. Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra.
Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác. Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục. Sao lại xé sách hở con.
Cái vỏ kẹo bé tí, sân vận động đằng nào chả phải quét dọn. Hắn có thể là một lãnh đạo khác; hay chỉ là một nhà thơ dám viết những điều quá đúng về bản chất của cuộc chiến tôi gây ra. Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu.
Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không. Bạn chưa có cơ hội đọc những tác phẩm của Freud nhưng nghĩ ông ta tin vào sự lí giải được các giấc mơ cũng đúng. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười.
Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Và xã hội nó đâm ra thế này. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.
Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo. Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú. Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người.
Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy
Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài. Nó cùng tham gia giải với bạn. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu.
Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau. Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi.