Chúa đặt tôi tới dòng nước trong. Trong số ấy có 12 người đàn bà. Mà chắc chắn lời kính ta của tôi đã thấu đến Ngài, vì tình thế ngày một khả quan hơn.
Nên nhớ không ai thèm đá đồ chó chết cả. Nếu không hoạt động, thì dù có thu thập, phân tích sự kiện cũng chỉ là công dã tràng mà thôi. Và xin cho con yêu tràn trề cả những kẻ thù của con nữa".
Vì vậy mà tôi rất mang ơn tác giả, viết một bài Tựa tôi lấy làm đắc ý để giới thiệu với độc giả, và cuối bài, đề: Bác sĩ James Gordon Gilkey đã nói: "Phải có nghị lực để sống theo mình là một vấn đề" cũ như lịch sử và phổ biển như đời người". Toa chật cứng khách và nóng như lò, mà người hầubàn lại chậm chạp.
Họ biết soạn những điệu nhạc và lời ca vui vẻ mà họ không biết chút gì về cách gây hạnh phúc cho đời họ. Nhưng tính bà cả ghen. Cũng gần vào lúc ông H.
Rồi thì ông gặp một chuyện rủi, tai hại đến nỗi giết ông được. Ta biết rõ ta hiện đứng đâu. Mới rồi tôi lại chơi nhà ông vài ngày và nhận thấy hai câu này trong Thánh thi (Psaume CXVIII) đóng khung treo trên tường phòng để ông được thường thấy nó.
Ông bỏ ra 15 năm để tự chỉ trích: Sau khi viết xong cuốn sách bất hủ: Nguyên thuỷ của muôn loài, ông nhận thấy rằng nếu xuất bản, quan niệm cách mạng về tạo vật trong sách chắc chắn sẽ làm náo động các giới trí thức và tôn giáo. Chị ta muón nên một danh ca. Vì sông mổi giây một thay đổi mà người tắm trên khúc sông đocũng vậy.
Như vậy, đáng lẽ thù oán, ta hãy thương hại và cám ơn Chúa đã sinh chúng ta không giống kẻ thù ta. Mỗi buổi sáng tôi tự nhủ: "Ngày hôm nay là một đời sống mới". Tôi đặt nhan đề là Đắc nhân tâm.
Người thường, nếu đui và bị mổ mắt 12 lần thì chắc là sợ mà gầy ốm như ma dại, còn ông Tarkingtom thì nói "Bây giờ có đổi nổi đau đớn ấy để được nỗi vui hơn tôi cũng không đổi". Đó là ý kiến của ông Franklin I. Ý ông muốn nói gì vậy? Vài tháng trước buổi diễn thuyết ở Yale, ông đã đáp một chiếc tàu biển lớn, vượt Đại Tây Dương.
Hạnh phúc do tâm khảm chứ không do ngoại giới. Bạn cho là lạ lùng ư? Xin bạn hãy nghe đây. Lúc đó, óc bạn như một cái máy quay thả cửa, quay tít mù, khiến cho những bộ phận chỗng đỡ có thể bị cháy hoặc tan tành ra từng mảnh.
Nhưng bác sĩ Pratt biết rằng nếu khuyên họ 'trở về và đừng nghĩ đến bệnh nữa" hẳn sẽ chẳng làm cho họ khỏi đau đớn được. Xét kỹ luật ấy, chúng ta sẽ thấy nhiều sự phát giác bất ngờ. Nhiều nhà kinh doanh chết sớm vì không biết cách giao uỷ trách nhiệm cho người khác, nhất định làm lấy hết thảy mọi việc.