Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này. Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ. Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu.
Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi. Mà thản bởi vì lòng cần thản. Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai.
Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ. Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới.
Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa. Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi. Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không.
Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình. Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ. Mấy người này trông nhát lắm.
Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.
Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ. Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt. Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra.
Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không. Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều.
Để sống cho xong đời. Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may.
Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn. Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí.