- Lỗ tai lên tiếng: Mấy người này đúng là "ông tung bà hứng", không đúng chút nào cả! Tình yêu bắt đầu từ khi người ta nghe đủ những lời mật ngọt của nhau mới phải! Bật ra được câu nói đó bỗng dưng tôi thấy lòng thanh thản đến diệu kỳ. Hãy biết chấp nhận khi là người thất bại nhưng đừng bao giờ là kẻ thua cuộc!!!
- Con đừng khóc, hãy nghe lời ta dặn, khi nào con và Voi Điệu kết hôn, con phải cố gắng trở thành một người chồng tốt, cả đời ta mới khám phá ra rằng thời gian có thể làm phụ nữ trở nên thực dụng hơn vì cuộc sống gia đình, nhưng có một điều thời gian không bao giờ thay đổi đựợc ở họ đó là sự khát khao được quan tâm và chia sẽ từ nguời đàn ông. “Huhm, chắc ba mẹ lại cãi nhau nữa đây, nhìn mặt ai cũng đằng đằng sát khí thế kia…” – Chip thầm nghĩ. - Giờ con đã “đủ ngà, đủ vòi” rồi, ta không còn gì phải lo lắng, chỉ lo cho mẹ con nay ốm mai bệnh, con nhớ chăm sóc bà ấy cho tốt.
Tiếng chuông chùa xa xa vọng về từng hồi đứt quãng vừa nặng nề vừa da diết bi ai càng làm lòng Chíp thêm trĩu nặng. Mình đã nói là coi nhau như bạn bè thôi cũng được, vậy mà,… thế Nghĩ hiệu quả tức là hướng suy nghĩ của bạn đến những mục đích cụ thể.
- Người con gái tiết kiệm là người con gái mua thật nhiều quần áo nhưng chỉ luôn mặc thật ít. Khói Đen bốc lên nghi ngút bất kể ngày đêm tựa như những sợi dây leo bắt trên trời. Tôi rút ra được điều này từ những câu truyện cổ tích mẹ thường hay kể hàng đêm khi ru chúng tôi ngủ.
Chị công nhân vệ sinh đáng thương đành ra về với hai bàn tay trống. Mù màu nhưng thích màu mè. Nhận hay không thì tùy, nhưng mình không thể sống như người vô tình vô nghĩa được.
- Người đàn ông rộng rãi là người đàn ông luôn uống ít và trả tiền nhiều. Nếu bạn ném nó xuống bùn, nó sẽ kêu: "bẹt". Cụ ngồi đó, chỉ một mình.
- Nhìn anh này Vy… Anh hiểu, anh hiểu tất cả, anh hiểu cảm nhận, những nỗi khổ tâm và khó xử của em. Ý chí luôn đóng vai trò quyết định. Thất bại chỉ thật sự là thất bại khi bạn không còn muốn vươn đến thành công.
Tôi tự hỏi với độ tuổi này lẽ ra bà cụ phải có con cháu chăm sóc, phụng dưỡng chứ, sao lại để bà ngồi một mình ngoài quán thế này?! Cái suy nghĩ mông lung ấy của tôi chạy từ tai này sang tai kia rồi quay lại gõ lên đầu mình, "Bà Tám thế không biết?! Nguội cả thức ăn rồi!" Bò kho mà nguội thì không gì kinh khủng bằng, mỡ bò đông lại thành từng mảng, bám vào môi trông cứ như là đớp phải hồ dán vậy, khó chịu tởm! Nghĩ đến đó là thấy ớn lạnh, tôi tranh thủ chén lia lịa, miếng bò kho như muốn bay cả ra ngoài,. Tình yêu phải bắt đầu từ tớ vì tớ là cửa sổ của tâm hồn mà. Cũng chưa muốn về nhà ngay, Chíp lang thang một mình với hy vọng nỗi buồn sẽ “rớt dần” theo từng bước chân mà cô đi.
Nhưng mình biết làm sao đây, mình không thể cãi lời mẹ được, mình không thể để mẹ buồn thêm nữa, cuộc đời mẹ đã có quá nhiều bất hạnh rồi. Nói cách khác, mỗi người chúng ta đều cần suy nghĩ để sáng tạo. Nhà Bông chỉ có hai mẹ con, ba Bông mất tích trong chiến tranh, vì thế mẹ dồn hết tình thương yêu cho Bông để cố gắng bù đấp khoảng trống đó.
Như một hiệu ứng dây chuyền, hàng chục cánh táy khác giơ lên, nào là "Sao tai cô to thế?" rồi "Sao giọng cô nhỏ thế?". Nếu bạn ném nó xuống đất, nó sẽ kêu: "bụp!". "Chào các con, cô tên Bi, là giáo viên mỹ thuật mới và sẽ dạy lớp các con từ giờ cho đến hết năm học này.