Nhưng về sau, anh thú với tôi: "Than ôi! Biết bao lần ở nhà một khách hàng ra, tôi khoan khoái tự nhủ: "Ta đã làm cho thằng cha đó phải ngậm câm". Trở về nhà, ông viết ngay thư cho một người ông quen nhất trong đám cử tri ông mới đãi tiệc và xin cho biết tên những người đã có mặt hôm ông đãi tiệc cổ động. Nỗi lo ngại của tôi quả không sai: Trong cái vẻ của ông nghịch tôi, tôi còn thấy cái vẻ khoái chí, vì gặp được dịp chỉ trích tôi.
Muốn dẫn dụ ai làm một việc gì theo ý ta, chỉ có cách là làm cho người ấy phát khởi cái ý muốn làm việc đó. Cả hai đều trái ngược nhau về mọi phương diện, nhưng có chỗ này giống nhau: Hạnh phúc hoàn toàn trong gia đình. Ông ta bèn kể nỗi lo phiền của ông.
Ông nghĩ tới cách mà người ta chưa từng nghĩ tới. Nó vô cùng hiệu nghiệm. Tôi bênh vực những phương pháp đó.
- Vậy ông nghĩ có nên cho chúng tôi biên tên người bà con đó để chẳng may có chuyện chi, chúng tôi sẽ làm đúng ý ông và không trễ không? Việc quan trọng nhất trong đời thì lại phó cho may rủi. Và Thánh kinh có nói rằng: "Con bố thí tức là cho Cha vậy".
Trong những sự giao thiệp về thương mãi, phương pháp của Benjamin Franklin có kết quả tốt không? Đọc chuyện sau này, bạn sẽ biết: Ông S. Như vậy không nguy hiểm. Xét cho cùng, tôi chỉ là một người cần được tình thương yêu cũng như những người khác.
Có thể lập lại hòa bình được không? Không ai biết được. Rồi có lẽ bạn muốn hấp tấp coi tiếp ngay chương sau. Một vị bác học trứ danh nhận thấy rằng phần nhiều những người đó chỉ muốn tìm, trong tưởng tượng, sự thỏa mãn của lòng tự phụ mà hóa điên.
Kha Luân Bố đòi cho được cái danh là: "Đề đốc Đại Tây Dương và Phó vương ấn Độ". Bà xin tôi thành thực cho biết ý kiến nên bắt chước họ không? Một người học trò của tôi Albert B.
Thiệt là nhục nhã, tôi giận lắm. Thanh niên đó là nhà danh ca Lawrence Tibbett. Nếu không thì bị thiên hạ bỏ quên.
Trước nhà bà Gent, một bà bạn của tôi, mà tôi đã có dịp nói tới, có một bãi cỏ đẹp mà tụi con nít thường tới giày xéo phá phách mỗi ngày. "Từ lâu rồi - ông nói - tôi ghi trên một cuốn lịch những công việc buôn bán mỗi ngày. Tôi biết một người đã làm giám đốc một công ty bảo hiểm lớn từ 15 năm rồi.
Hơn nữa, trước công chúng, ông còn tuyên bố cho mọi người biết chính Tổng thống đã có sáng kiến mới mẻ ấy. Vì vậy khi đi câu, tôi không nghĩ đến cái tôi thích mà chỉ nghĩ đến cái mà cá thích thôi. "Đối với một quân vô lại, muốn cho được việc, chỉ có mỗi một cách là tỏ vẻ tin cậy nó, đãi nó như một công dân lương thiện và đáng trọng, cứ nhận ngay rằng nó trung thực, đứng đắn.