Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế.
Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ. Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế.
Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt. Họ còn bất lực hơn nữa. Hồn nhiên đến đáng sợ.
Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời.
Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh. Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng. Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn.
Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa.
Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước. Nhưng đặt mục tiêu rồi. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó.
Bạn không muốn cãi lại. Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng.
Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt. Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người. Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía.