Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà. Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy.
Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài. Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ. Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.
Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. Dù không bao giờ có tận cùng. Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu.
Có một thứ bất biến, đó là tất cả. An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ. Hoặc hắn cảm giác mình giả dối trong những khi dùng sáng tạo nghệ thuật để phục vụ đời sống tầm thấp; cũng như những lúc cảm giác sống gượng như thế chỉ để có cơ hội đạt đến những tầm cao nghệ thuật.
Chưa nổi, đồng chí ạ. Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú.
Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả.
Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng.
Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Các cậu muốn thắng thì các cậu phải có sức mạnh, muốn có sức mạnh thì các cậu phải đoàn kết với nhau. Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình.
Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà.
Và biết rằng mình biết ít thế nào. Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Nghe nhiều rồi thấy điếc tai.