Thằng em ngồi bên phải tôi. Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra. Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết.
Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Không chắc tại số phận. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy.
Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường. Không, cháu không phản đối, con không phản đối. Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú.
Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục. Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non.
Có người ngửa mặt trông trời. Mệt và không thích thú. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra.
Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa. Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường.
Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác. Thật ra, có gì để mất đâu.
Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt. Cả món tinh thần cũng thế. Nói thì hay mà làm thì rất dở.
Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực.
Em gọi mãi không dậy. Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền. Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần.