Chúng đâu phải là khán giả của bạn! Lưu ý còn lại là đừng thiên vị khi nhìn. Kennedy chỉ nói duy nhất một câu. Đó là một câu chuyện khác…
Người từng trải hơn bạn chắc chắn sẽ có những suy nghĩ chín chắn hơn và sẵn lòng giúp bạn mở rộng tầm nhìn. Tôi từng tham dự nhiều buổi họp và rút ra kết luận như thế này: Buổi họp nào có kế hoạch rõ ràng, được chuẩn bị chu đáo thì rất lý thú, hiệu quả. Cũng từ đó tôi phát hiện ra nỗi đam mê được nói của mình và quyết định đi theo con đường này.
Ở lứa tuổi 80, hay 90, thậm chí 100, người ta có cả một kho tàng kinh nghiệm. Muốn làm được điều này, không còn cách nào khác hơn là phải biết lắng nghe. Tôi đã được nghe kể một câu chuyện thú vị ở Washington về tổng thống Calvin Coolidge.
Nghị sĩ Kefauver như đang bị treo lơ lửng: Tôi đang hỏi ông rằng, tại sao ngành bóng chày muốn dự luật này được thông qua? Sau đó khóa chặt của lại và bắt đầu nói, nói và nói. Điều nguy hiểm trong giao tiếp cộng đồng là bạn muốn độc chiếm câu chuyện.
Ai đó nhìn bạn như thế bạn có khó chịu không? Suy bụng ta ra bụng người mà thôi. Không phải bởi Frank sẽ kể cho bạn nghe anh là một ngôi sao ca nhạc lừng lẫy như thế nào (sinh thời anh chưa bao giờ làm thế!), mà là nhờ vào kiến thức sâu sắc của anh về lĩnh vực âm nhạc. Ngoài những tài lẻ khác, anh bạn Herb Cohen của tôi còn là một chuyên gia đàm phán.
Nhưng đừng bao giờ lúc nào cũng chỉ nói về mình. đừng gây cho người đối diện cảm giác khó hiểu và khó chịu. Cuối cùng, có thể khẳng định dạng câu hỏi giả định này có rất nhiều tác dụng.
Nhưng hãy thận trọng, nếu ngôn ngữ cơ thể xuất phát từ sự giả tạo hay sao chép gượng gạo thì nó sẽ không có tác dụng. Bạn đã được nhận vào làm việc. Tôi tập đọc cho thật truyền cảm.
Nhưng tôi chỉ hỏi điều này sau khi đã trò chuyện ăn ý với anh. Điều này chứng tỏ cách ăn nói góp phần quan trọng đến sự thành công hay thất bại trong nghề nghiệp của bạn. Và họ cũng có những cảm xúc như chúng ta, thích hay không thích những điều gì đó như chúng ta vậy thôi.
Nhưng nếu đã ngồi yên vị ở đó rồi thì hãy nhớ lời khuyên này của tôi: Càng ít lời càng tốt. Sao tôi lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy? Có lẽ vì đó là thói quen nghề nghiệp, lúc bắt đầu câu chuyện, tôi hay hỏi khách mời của mình những câu như thế. Hãy bắt chước phong cách của tổng thống Coolidge: lời ít ý nhiều.
Một trong những câu trả lời tệ nhất là: Miễn bình luận. Ted cũng có những đức tính như Truman: thẳng thắn, sôi nổi và quyết đoán. Tôi chỉ còn biết thở dài ngao ngán chờ…tới giờ chương trình kết thúc.