Lão Tử cũng đã đem ra dạy học trò. Rồi hãng dùng phương pháp này để thâu những số tiền đó. Ông làm cách nào? Ông tìm trong quan điểm của hai người, tất cả những chỗ mà ông cho là công bằng, ông đem phô bày ra và ca tụng, không cho ai là trái hết, dù cuộc tranh biện kết cục ra sao cũng vậy.
Đây, một bức thư nữa của ông chủ sự một nhà ga lớn gởi cho ông Edward Vermylen, theo lớp học của tôi. Young, nhà kinh tế trứ danh nói: "Người nào biết tự đặt mình vào địa vị của người khác, hiểu được tư tưởng và ý định của họ, người đó khỏi phải lo về tương lai của mình". Chuyện đời ông như vầy: Ông thích thơ của Dante Gabriel Rossetti lắm.
Kinley không muốn phạm lòng tự ái, cũng không muốn làm cụt hứng người đó. Lời cầu xin cuối cùng của ông là đừng để ông thấy mặt vợ ông. Bà ấy: "Ông Carnegie! Tôi hối hận đã viết cho ông một bức thư như vậy.
Ai không đồng ý với mày thì mày có giọng cứng cỏi với người ta. Một người học trò của tôi Albert B. Riêng tôi, tôi cho rằng người ta vô lễ với tôi, nếu trên bao thư gởi cho tôi người ta đã biên sai tên tôi.
Mấy khách hàng khác cũng vậy, trừ một người nhất định không trả một đồng nào hết. tôi được tới đây là nhờ thịnh tình của anh em. Vài cô mụ đó bị bắt, nhưng nhờ vận động với vài nhà chính trị, họ chỉ bị phạt một số tiền nhỏ thôi.
Chị ta nói: "Tôi sắp được sang trọng" và cám ơn tôi. Họ thấy các em đốt lửa, cũng bắt chước đốt và khi đi thì quên không dập. Có khi thấy được sự phản động hiện ra ngoài nữa, tất cả cơ thể chống cự lại, không chịu có thái độ "bằng lòng".
Khi khách khứa tới thì trên bàn trưng đầy bông hồng rực rỡ. Tư tưởng của loài người sở dĩ tiến được chính nhờ bọn tò mò, nhờ các vị thánh Thomas hay ngờ vực, nhờ hết thảy những người không chịu tin vì chưa có chứng cớ rõ ràng. Bạn cho là "lố bịch", là vô lý ư? Cái đó là quyền của bạn.
Tôi rất bình tĩnh đáp rằng ông ấy muốn ra sao thì tôi sẽ làm như vậy. Nếu làm trái luật đó tức thì những nỗi khó khăn sẽ hiện ra. Trong một bữa cơm tối, nhà một người bạn làm nghề xuất bản, tôi được gặp một nhà thực vật học có danh.
Ai mà không mến một người như vậy? John Wanamaker, là chủ nhiệm cửa hàng lớn trong tỉnh Philadelphie, cũng dùng phương pháp đó. Đó, chỉ vì vậy mà ông khen tôi là nói chuyện khéo, sự thiệt tôi chỉ là một thính giả kiểu mẫu và biết cổ vũ ông nói thôi. Than ôi! Chẳng bao lâu, lửa thiêng đó chập chờn, lu mờ và tắt hẳn.
Người ta rầy nó, đánh nó, làm nhục nó. Hồi nhỏ tôi cũng như các em, cũng thích đốt lửa trong rừng lắm. Nếu không như vậy, chúng tôi sẽ kiện nhau, tôi sẽ mất tiền và làm cho một khách hàng tốt hóa ra một kẻ thù của tôi.