Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt. Cái đồng hồ cát nó không đứng yên vĩnh viễn để mặt thiện hoặc mặt ác bị úp xuống và trở thành thuộc tính vĩnh cửu khi cát chảy xuống hết. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.
Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Bảo keo xịt tóc miễn phí. Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới.
Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc. Hôm sau đi thi thấy bình thường.
Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng. Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị.
Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật. Bắt đầu nghe những tiếng động khác. Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người.
Chẳng có gì để thấy xót thương. Tôi không hề phản đối. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng.
Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc. Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng. Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường.
Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ. Chỉ còn dòng máu là hoang dã. Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành.
Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị. Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi.
Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình. Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ.