Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất. Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.
Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp. (Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng). Ông cụ rất phấn chấn.
Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt. Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên. Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách.
Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa. Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên. Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O.
Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang. Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ. Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không?
Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết. Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất… Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh.
Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy.
Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc. Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống.
Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm. Bà già vục đầu vào thùng rác.
Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng. Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được. Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay.