Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả. Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại. Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút.
Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện. Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà. Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em.
Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa. Cũng chẳng biết sẽ chụp không.
Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch.
Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Chúng là những kiệt tác.
Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Mà sống khoa học một chút.
Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào. What I fell what I know never shine through what Ive known
Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu. Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều. Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại.
Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta.
Bây giờ là 12h26 đêm. Tôi chả thấy thú vị gì cả. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.