Sau cùng, tôi phải vào nằm nhà thương. Tôi gặp một trường hợp khó xử. Bạn cứ nghĩ tới ngày mai, cứ cẩn thận suy nghĩ, dự tính, sửa soạn đi, nhưng đừng lo lắng gì hết.
Nhờ máy ra đa chúng tôi biết có một đoàn tàu nhỏ của quân Nhật đương tiến tới. Nhưng ông thêm rằng: "Ba mươi năm sống trong Hải Quân đã làm cho tôi thành mặt dày mày dạn". Tôi nhận thấy trước kia tôi đã khùng.
Từ hôm đó chị chỉ nghĩ đến thính giả. Làm như trâu vậy, mà mỗi giờ không được tới một đồng nữa, cũng không được tới cắc rưỡi nữa, cũng không được tới một cắc nữa. Nếu cứ ngấm ngầm uất ức không than thở được với ai, rất có thể họ sẽ sinh ra chứng bệnh thần kinh trầm trọng.
Nó giúp ta bày tỏ rõ ràng nỗi lo âu hiện có trong lòng. Trước đó, tôi định đến ngân hàng vay một trăm Mỹ kim nhưng bây giờ tôi sẽ quyết sẽ vay hai trăm. chẳng hạn, lãnh lương trưa thứ sáu, đi xuống phố, thấy một áo ba đờ xuy vừa mắt bày ở một cửa tiệm, liền mua ngay, không bao giờ nghĩ rằng số lương mới lãnh chỉ đủ trả tiền nhà, tiền điện và mọi thứ nhất chi tiêu định mà thôi.
Người Trung Hoa nói một bức vẽ giá trị hơn một vạn tiếng nói. 31 năm không thấy mặt nó một lần. Ngày hôm nay tôi chăm nom đến thân thể tôi.
Nỗi tỉnh lớn đều có một chi nhánh và đã không tiếc tiền quảng cáo. Bởi vậy tôi rất cảm phục cử chỉ của ông, nhất là khi ông nói không cần một thư tín viên thông tiếng ngoại ngữ. L" vì dùng những lời sau này của Thánh Paul cách đây gần 20 thế kỷ để tự trách tôi thì không sai chút nào hết:
Dù không tiền trả chủ khách sạn, tôi cũng sung sướng. Nhiều kẻ mạt sát những người có giáo dục hơn họ hoặc thành công hơn mà thấy thỏa thích một cách khả ố. Phải rõ ràng, biên đủ tên họ, ngày tháng và kết quả.
Sung sướng mà thôi ư? Tôi còn thấy muốn nhảy múa điên cuồng lên nữa chứ? Tôi có thể thiệt thà nói rằng không bao giờ tôi phí thời giờ để tiếc và than thở rằng sao mình không phải là một Thomas Hardy thứ nhì. Mấy năm trước có lần tôi lại nghĩ một đêm tại nhà hai vợ chồng bà. Phương pháp ấy thiệt hay, nhờ đó mà Galli-Curci khỏi mệt, khỏi bị kích thích tinh thần trước khi đóng trò.
Ở trường tôi không bao giờ khóc hết, nhưng về nhà tôi thì sụt sùi kể lể. Trong khi hỏi chuyện chúng, tôi nhận thấy rằng, so với chúng, đời tôi đã chứa chan hạnh phúc. Khi các trò ưu tư về những chuyện đã qua, hối tiếc khi đã muộn, ấy là các trò đem đống mạt cưa ra mà cưa, xẻ vậy".
Chưa ai giảng được bí mật của vũ trụ và của đời sống. Không gì làm cho bà chóng già bằng sự tức bực và mệt nhọc. Ông trả lời, lúc đầu, ai hơi chỉ trích là ông phải nghĩ ngợi ngay.