Người Trung Hoa có một câu phương ngôn chứa tất cả cái khôn ngoan của phương Đông: Muốn đi xa, phải đi từ từ" Tôi cũng tin rằng ông không vừa cầm quân, vừa làm chính trị, mà như vậy là phải. Young, nhà kinh tế trứ danh nói: "Người nào biết tự đặt mình vào địa vị của người khác, hiểu được tư tưởng và ý định của họ, người đó khỏi phải lo về tương lai của mình".
Nhưng sự nén lòng giận đó đã có kết quả tốt. "Nghĩ kỹ, tôi cũng không đồng ý với tôi về bài đó. Họ đã kiêm được, trong thế giới thần tiên của họ, cách thỏa mãn lòng khát khao danh vọng của họ.
Điều đó quan trọng lắm. Nhưng trong Thánh kinh đã nói: "Câu trả lời nhã nhặn của anh đã làm nguôi hết những sự giận dữ". 2- Nhân viên đó còn nói rằng hãng hoàn toàn có lý, không cãi gì được nữa và như vậy nghĩa là khách hàng hoàn toàn lầm lộn, không còn chối gì được nữa.
4- Kẻ phú quí tới bực nào mà không có nó thì cũng vẫn còn nghèo; còn kẻ nghèo hèn tới đâu, mà sẵn có nó thì vẫn còn cái vốn vô tận. Chính lời khen đó đã mở đầu cho quãng đường rực rỡ của chàng. Một lần cũng vì thói quen đó, suýt gây nên một cuộc đấu gươm.
Nhan đề đoạn đó là: "Làm cha nên nhớ. Sáng dậy, thấy tấm "ra" ướt, bà nó bảo: "Ngó này, đêm qua lại đái dầm nữa". Ngày nào cũng như vậy.
Công việc thứ nhất của tôi không phải là dạy anh ta ăn nói, mà dạy anh ta giữ mồm miệng. Cách đây gần một thế kỷ, Lincoln nói: "Một câu châm ngôn cổ nói: "Ruồi ưa mật". Trong những cuộc tranh biện không ai thắng hết.
Nã Phá Luân thì tin như vậy. Họ chỉ muốn có một căn phố nhỏ, một máy lạnh, rồi dong xe hơi, đi chơi phiếm. Và cậu nảy ra một ý rất mới.
Bệnh nhức răng giày vò người đó hơn là cảnh đói kém làm chết cả triệu dân Trung Quốc. Chẳng nói, chẳng rằng, ông Schwab viết số 6 lên trên đất rồi đi. Phải, độ năm giờ, ông trở lại, may ra tôi có khá hơn không".
Thiệt vậy, chắc có nhiều bạn thân của ta thấy chúng ta lỡ làng lại vui hơn là thấy chúng ta sung sướng. Tôi không có gì để chữa lỗi hết. Ông Thomas chỉ bảo tôi rằng tôi có thiên tư về bài, và đánh bài dễ lắm, là tôi liều chơi liền.
Chính là văn sĩ Anh Charles Dickens. Nhưng, bỗng nhiên, ông ta mỉm cười. Tôi: - "Thưa không ạ, chính tôi phải xin lỗi bà chứ.