Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Chỉ là chuyện phiếm thôi. Bác không thoát được ra đâu.
Mẹ, tôi và một người quen. Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống. Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt.
Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. Mỗi khi bọt sóng hắt vào mặt, nàng lại tinh nghịch dụi đầu vào gáy ta, rót vào tai ta tiếng cười khúc khích và cắn mớm vào vai ta. Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi.
Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo. Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống. Mà sống khoa học một chút.
Tôi không muốn đi đâu cả. Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.
Một số người giúp đỡ nhiều. Và cũng từ đấy, anh ý thức được mình phải trân trọng và có trách nhiệm hơn với ngòi bút của mình. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc.
Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất. Mẹ kéo tóc bạn một lúc không ăn thua, đành sang phòng bên nghỉ trưa.
Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên.
000 đồng, bớt 1000 còn 34. Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống.
Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện. Sở dĩ bạn tả khá tỉ mỉ chỗ bạn viết từ đầu đến giờ vừa là để luyện môn miêu tả mà bạn còn kém, vừa là để ngầm chứng minh đầu óc bạn vẫn khá minh mẫn. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.