Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói. Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Mọi người ai cũng lo cho tôi.
Nhưng còn chỗ nào không đau nữa đâu. Mà thản bởi vì lòng cần thản. Tôi sẽ còn góp thêm một vài gọng kiềm kẹp cho anh chết.
Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Xem xong ông ta nói: 50% đỗ, 50% trượt. Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay.
Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang. Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra.
Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không. 21 tuổi thì còn phải đến trường. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới.
Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ. Về danh tiếng và giá trị. Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng.
Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực. Chưa có gì để không thích.
Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được. Bạn bảo bạn không học được ở trường, bạn vừa không hứng thú tí ti vừa đau mắt đau đầu. May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu.
Tốt hơn là nên nhập vai. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng.
Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa.