Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng. Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận.
Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay.
Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi. Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi. Và bạn liên tưởng tới Zidane.
Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách. Tôi cũng có dự định ấy. Như một khẩu hiệu của tâm thức.
Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình. Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh.
Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng.
Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ. Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục. Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu.
Bạn cần làm việc, cần vận động. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Họ ngắm nhau hồi lâu.
À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai.
Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Lại còn nhiều chuyện đầy gian nan khác. Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas.