Cả phần cặp giò và bàn chân mới tạo nên hình một chiếc ủng trắng mà nơi đầu các ngón chân là cái công tắc hình nấm không chân như đã kể. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn. Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp.
Rồi bạn lại bỏ tay ra, nó cũng chẳng thể làm bạn khó chịu. Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn.
Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình.
Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình.
Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Hôm qua tao nóng quá. Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng.
Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được. Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng. Nhưng em thèm được khỏe lại.
Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm.
Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt.
Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ. Vậy thì chuyện của ông sẽ chỉ được in duy nhất một bản. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên.
Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời. Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn. Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay.