Câu chuyện có vẻ như vầy. Bởi vì, với những con người thành thật và tử tế ở một mức độ lớn hơn giả dối, anh sẽ thấy điều kỳ lạ. Có gì thì mẹ mới giúp được chứ.
Đó có thể là lựa chọn hợp lí của những người năng lực chỉ có thế. Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua. Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem.
Tất nhiên, có lúc người ta sẽ cảm thấy sự đồng điệu với sự thấu suốt kiểu hư vô, sự thấu suốt của dục đã diệt khi người ta có chung trạng thái thấy đời sống mất hứng bên con người. Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết.
Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn. Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông.
Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn.
Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc. Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35. Giữa thẳng thắn và kiêng nể.
Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ. Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa.
Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục. Chậc, kể ra dài phết. Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non.
Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi. Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ.
Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách.